18 October 2015

Golf's Greatest Marathon - Hành trình đáng nhớ

from Vietnam Golf Magazine
October 2015

Vietnamese and English versions

10 năm trước, một cặp vợ chồng người Mỹ có tình yêu cháy bỏng với golf là Jim và Pat Healey đã tự lên chương trình đánh golf golf đầy kỳ thú và độc đáo trong 61 ngày qua 50 bang nước Mỹ và 10 tỉnh của Canada. Cùng VGM lắng nghe câu chuyện thú vị của cặp vợ chồng đặc biệt này.



Vietnam Golf Magazine
October 2015
Có lẽ, thời gian chơi golf của hai vợ chồng tôi cộng lại đã được 115 năm. Jim bắt đầu chơi khi mới 13 tuổi và tôi đến với golf khi chúng tôi lấy nhau năm 1956.


Jim đã nỗ lực tập luyện trong nhiều năm liền và có được điểm handicap tốt nhất là 8 khi anh ấy 35 tuổi. Trong phần lớn cuộc đời chơi golf của mình, handicap của Jim dao động từ 10-12. Tất nhiên cũng đã có đôi lần anh ghi được điểm số tốt ở những sân golf dễ (5,500 yards) nhưng theo tôi nhớ có lẽ thành tích tốt nhất mà anh từng lập được là 74 ở sân golf chiều dài 6,000 yards, trong đó có sân Sunnybrook Country Club, gần nơi chúng tôi sống từ năm 1974.


Còn với tôi, vòng golf tốt nhất có lẽ nằm trong khoảng 90 và handicap 25 khi mới chơi. Còn bây giờ tôi đang cố gắng duy trì mức handicap 35 và hi vọng có thể đạt kỷ lục 110 tại Sunnybrook Country Club. Hơn 55 năm qua, vợ chồng tôi đã đi du lịch cùng nhau và cùng chơi ở rất nhiều sân golf vòng quanh thế giới.


Tôi sẽ còn nhớ mãi buổi tối không ngủ cuối năm 2004 khi Jim chia sẻ với tôi về ý tưởng chơi golf ở mỗi tiểu bang. Và ngay sáng hôm sau tôi được nghe chi tiết về kế hoạch của anh. Sau một vài sự dè dặt ban đầu, chúng tôi cùng đồng tình rằng mình có thể làm được nếu thực sự cố gắng và nỗ lực. Tới đầu tháng 8/2005, chúng tôi đã có trên tay bản lịch trình của chuyến chơi golf được chuẩn bị vô cùng chu đáo.


Chúng tôi bắt đầu cuộc đua golf marathon với tên gọi CanAmAthon vào ngày 20/8/2005 tại sân golf Anchorage Golf Course xinh đẹp của bang Alaska và hoàn thành chuyến đi ngày 19/9/2005 tại sân golf Pearl Country Club, Honolulu, Hawaii.


Jim & Pat Healey
Sunnybrook Country Club
Jenison, Michigan, USA
Mỗi lần lên lộ trình, chúng tôi đều phải tìm ra những cách để cắt giảm chi phí. Vé máy bay của vợ chồng tôi được miễn phí do con trai là phi công của hãng Delta Airlines. Nhưng với 14 nghìn dặm lái xe, chúng tôi không thể cắt giảm 2,000 đô tiền nhiên liệu.


Tổng phí đánh golf cũng chiếm từ 5,000 tới 6,000 nghìn đô la. Vậy chúng tôi nên làm gì với vấn đề này? Sau khi xác định những sân golf sẽ đánh, vợ chồng tôi viết thư đến từng địa điểm và nói cho họ biết về CanAmAthon và đề nghị họ được chơi với giá giảm hoặc miễn phí green và xe điện hoặc cả hai. Jim và tôi cũng gửi cùng một bưu thiếp đóng dấu để họ điền vào và gửi lại cho chúng tôi. Thật vui sướng và ngạc nhiên khi hầu hết các thư gửi đi đều được nhận lại và rất nhiều sân golf hỗ trợ nhiệt tình yêu cầu của chúng tôi. Còn những sân không bày tỏ thiệt chí trước đó cũng đã thay đổi suy nghĩ khi chúng tôi lên sân vào ngày đã đặt lịch.


Còn chi phí ăn ở cho 63 đêm ở khách sạn nhỏ cũng ước tính khoảng 5,000 đô la. Để giải quyết vấn đề này, vợ chồng tôi viết thư cho những người anh em họ của tôi ở miền Đông nước Mỹ và một số người bà con của Jim ở Canada cũng như một vài người bạn thân thiết để đề nghị được ngủ nhờ. Và chúng tôi đã thành công khi được ở miễn phí 24 đêm nghỉ. Điều này cũng có nghĩa là vợ chồng tôi không phải quá lo lắng về thực phẩm và nơi ăn chốn ở trong những ngày đánh golf ở đó.


Vậy là chúng tôi nghỉ 24 đêm với những người bạn và họ hàng và 2 đêm tại nhà khi chơi golf ở bang Michigan. Chúng tôi có thêm 3 đêm không cần chỗ nghỉ do chọn những chuyến bay qua đêm từ Alaska tới Salt Lake City trong những ngày đầu của hành trình. Ngoài ra, vợ chồng tôi cũng tiết kiệm được chi phí khi đáp chuyến bay đêm trong chặng cuối của hành trình từ Honolulu tới Cincinnati. Chúng tôi còn đi phà đêm từ Newfoundland đến Nova Scotia nữa. Như vậy, chúng tôi chỉ mất chi phí cho 34 đêm nghỉ ở khách sạn – tiết kiệm được gần một nửa chi phí.


Chúng tôi cũng liên tục cập nhật thông tin về CanAmAthon cho mọi người có thể theo dõi trên blog hàng ngày. Mỗi đêm, trong khi Jim tập hợp ảnh thì tôi tranh thủ ghi lại nhật ký hàng ngày trên máy tính. Chúng tôi luôn cố gắng để cập nhật tin tức thường xuyên. Tuy nhiên, trong những ngày phải lái xe đường dài, chúng tôi soạn thành ghi chép sơ lược. Vợ chồng tôi thay phiên nhau lái xe trong khi người còn lại làm việc trên máy tính. Trong suốt hơn 9 tuần, chúng tôi đã nhận được 400 emails và 20,000 lượt truy cập trên website. Jim và tôi rất xúc động trước những email khích lệ của bạn bè và cả những người không quen biết, chính họ đã cổ vũ tinh thần của chúng tôi rất nhiều.


Một trong những ngạc nhiên lớn nhất trong hành trình đó là sự quan tâm của giới truyền thông dành cho chuyến đi. Chuông điện thoại đã reo khi chúng tôi rời khỏi một khách sạn nhỏ ở Salt Lake City để di chuyển tới chơi vòng golf thứ 3 ở WingPointe Golf Course. Có một nhà báo muốn đề nghị được phỏng vấn Jim và tôi về chuyến đánh golf đặc biệt này. Ngay ngày hôm sau, câu chuyện của chúng tôi đã xuất hiện trên tờ Grand Rapids, nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Phóng viên đó đã gửi bài viết của mình cho Hãng thông tấn AP (Associated Press) và tạo nên sự quan tâm quốc tế về cuộc phiêu lưu golf của chúng tôi.


Jim và tôi được phỏng vấn trên 14 tờ báo, 8 buổi nói chuyện trên đài phát thanh và lên sóng truyền hình tại 5 sân golf khác nhau. Câu chuyện của chúng tôi đã xuất hiện trên các tờ USA Today, The Los Angeles Times và The Chicago Tribune … nhiều đến mức chúng tôi không thể đếm nổi. Chúng tôi cũng được lên hình trên những kênh truyền hình cáp quốc tế như Golf Channel và Weather Channel, chưa kể đến những buổi trò chuyện trên sóng radio.


Tôi còn nhớ câu hỏi đầu tiên mà các phóng viên đã hỏi chúng tôi, đó là “Lý do tại sao?”


Và tôi đã chia sẻ rằng điều này xuất phát từ tâm lý giống như những vận động viên leo núi muốn chinh phục những đỉnh núi cao, hay những kình ngư mong chinh phục những làn nước xanh dài bất tận, hoặc chỉ đơn giản là khát khao được vượt qua những thử thách khắc nghiệt.


Họ là những người đang nỗ lực hết mình để lập nên những kỳ tích chứng tỏ sức mạnh vật chất lẫn tinh thần. Cả Jim và tôi đều thích du lịch và yêu golf, vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng mình đang kiểm chứng khả năng chịu đựng của bản thân và để khám phá xem chúng tôi có thực sự làm được điều đó.


Hầu hết giới truyền thông đều quan tâm đến những ngày đầu của chuyến đi và điều này khiến chúng tôi cũng khá lo lắng vì nó có thể sẽ làm chúng tôi bối rối nếu không thể hoàn thành chuyến đi đầy kỳ vọng này vì bất cứ lý do gì như đau ốm, hỏng xe hay thời tiết xấu.


Hơn nữa, rất nhiều sân golf cũng thông báo họ đã chuẩn bị lễ đón tiếp long trọng khi chúng tôi đến sân và hiển nhiên, vợ chồng tôi không muốn làm họ bị thất vọng. Có lẽ, chính nỗi sợ thất bại này là một trong những động lực to lớn mang đến thành công ngoài sức tưởng tượng của chuyến đánh golf xuyên quốc gia này.

==== English Version ====

Ten years ago, avid American golfers, Jim & Pat Healey had set-out on a unique 61-day golfing odyssey crossing into all 50 US states, Washington DC and 10 Canadian provinces.  The endeavor had the husband and wife team playing a round of golf every day, followed by a flight, drive or boat ride to the next state or province on their pre-set agenda.

Very few people have accomplished this arduous golfing feat.  What makes this accomplishment more astonishing is that the retired couple successfully completed the 61-day journey while in their seventies (at the time Jim was 74 years old, his wife Pat was 72).
Jim & Pat titled their journey “CanAmAthon” in recognition of their golfing “marathon” across Canada & America.    They provide the following summary of CanAmAthon, from their home in Hudsonville Michigan  5KM from Sunnybrook Country Club, their home golf club since 1964.

A daily journal can be found on the internet at:  http://canamathon.com/

CanAmAthon
in their own words, by
Jim and Pat Healey

Introduction

Between the two of us we have been playing golf for 115 years.  Jim started playing at the age of 13, and Pat began the year we were married in 1956 (59 years ago).  Jim has played quite steadily through the years, at least once a week, but usually 2 or 3 times weekly (during Michigan’s golfing season - April to September).  Pat played occasionally through the years; however she spent more time at the swimming pool with our four children than she did on the golf course.  After the children were grown, Pat began to get more serious about the game of golf.

Jim practiced hard on his game through the years, and reached his best handicap of 8 when he was
Jim & Pat Healey
Sunnybrook Country Club
Jenison, Michigan, USA
about 35 years old.  (An 8 handicap means that he scored in the high seventies or low eighties most of the time.)  For the majority of his golfing life, his handicap hovered between 10 and 12.  He has had one or two scores in the high 60s on easy courses (5500 yards), but his best score on a course of 6000 yards or greater was 74.  He has had several scores of 74 on Sunnybrook Country Club, which is our home course since 1964.

Pat’s best rounds have been in the mid-90s and her handicap hovered around 25 in her prime.  She now carries a handicap in the low to mid-thirties and fights to break 110 at Sunnybrook Country Club.

We have traveled considerably in our 55 years together and have played a lot of golf around the world.  Prior to CanAmAthon, we had played in 28 states, 5 Canadian provinces, Puerto Rico, the Bahamas, St. Croix, Bermuda, Ireland, Scotland, England and Portugal.  

One sleepless night in late 2004, Jim came up with the idea to play in every state.  He approached Pat with his plan at breakfast the next morning.  After some initial reservations, we both concurred that we might be able to make the attempt.  In the next few days we refined our plan.  We originally thought about playing in all 50 states in 50 days.  Since Jim’s dad was Canadian, we added 10 Canadian provinces for a total of 60 days. We decided to include Washington DC  (a governmental region within mainland USA), making it a 61-day journey.

Early in 2005 we started the preliminary planning and had the trip quite well organized in early August.  We began our CanAmAthon on August 20, 2005 at beautiful Anchorage Golf Course in Anchorage, Alaska and  completed the journey on October 19, 2005 at beautiful Pearl Country Club in Honolulu, Hawaii,

We knew that it would be impossible to do something like this without a lot of planning. We actually worked on it for several months before we mentioned anything about it.  We used an atlas of the US and Canada and began mapping our route.

As we were organizing the route and thinking more about this odyssey, it entered our mind that it could be quite expensive. Motels, food, golf fees and gasoline could add up to at least $14,000, which would be prohibitive. We were so carried away with the excitement of the trip that we didn’t take into account the hard financial realities.  Once we had our route mapped, we had to find a way to cut expenses. We knew that our air travel would be free because our son Ken is a Delta Airlines pilot, which enables us free air travel. We knew that we would drive about 14,000 miles, costing about $2000 worth of gasoline, and there was no way to cut gasoline costs.

Golf fees could cost us US$5000 to US$6000. What could we do in that area? After locating our prospective courses, we wrote letters to each of them telling about our intended CanAmAthon.  We asked if they would give us a reduced rate on either the green fee or cart fee, or both.  We included stamped post cards for them to fill out and return to us.  We were pleasantly surprised when most of the post cards came back to us, and that so many of the courses responded favorably to our request. Some of those who didn’t respond favorably had a change of heart when we finally arrived at the golf course on the appointed day.  Many then gave us reduced rates or even at no-cost.

Lodging costs for 63 nights of motels figured to be about $5000. What could we do in this area? We wrote to some of Pat's cousins in eastern United States, some of Jim’s Canadian cousins and several long time friends, asking for one or more nights of free lodging. We were quite successful in the fact that that we were invited into peoples homes for 24 nights. This also meant that we spent very little on food during those days. Not only were we offered a bed, but we were quite well fed. There were 11 different relatives and friends who were kind enough to welcome us into their homes for one, two and even four nights. You might be wondering about the 4 nights at one place. When we stayed in the US state Rhode Island, we were very close to golf courses in Massachusetts, Connecticut, New Hampshire, and Rhode Island. When we stayed in Maryland, we were very close to golf courses in Delaware, Washington DC, Virginia and Maryland. We were able to play 8 courses from only 2 locations. Similar circumstances prevailed as we traveled along the Canadian border from Minnesota to British Columbia. In all, we stayed 24 nights with friends and relatives and 2 nights at our home when we played our Michigan round. We had 3 nights when we didn’t have lodging----we flew the all night “red eye” from Alaska to Salt Lake City, Utah at the beginning of our trip, and we flew all night at the end of our trip from Honolulu to Cincinnati. We also took the all night ferry from Newfoundland to Nova Scotia. The remainder of the 34 nights we stayed in motels.

Prior to leaving on the trip, we worked with Mick Force, a software programmer with Handicomp to establish a website which would completely record our trip on a daily basis.  We had two laptop computers with us.  Every night Jim would assemble the pictures on one computer and Pat would type the daily journal on the other.  We would then assemble the pictures and script and email the complete journal to Mick, and he would post it on the CanAmAthon website the next morning.  

Sometimes we would fall a day or two behind in our postings.  Usually this was because we were visiting friends and relatives, and it was difficult to break away from the conversation to compose the journal.  Several people who were following our journey via the website emailed us with their concerns if we missed a day or two.  Some said they had "CanAmAthon withdrawal symptoms" as well as being concerned about our welfare.  For the most part we kept up to date.  On some days if we had a long drive after golf, we would compose the journal as we traveled.  Pat or Jim would drive and the other would work the laptop computer.  During the whole 9-weeks we received about 400 emails and we had over 20,000 website hits.  We really appreciated the emails (from friends and strangers alike).  They were encouraging and helped to keep our spirits up.

MEDIA: As we were leaving the motel in Salt Lake City for our third round of golf at WingPointe Golf Course, our mobile phone rang.  It was Tom Rademacher, a writer from the Grand Rapids Press wanting to do an interview about our venture.  He had talked to some of our family members in Grand Rapids and wanted to get more information directly from us. The telephone interview resulted in an article that appeared in the next day’s Grand Rapids Press on August 23, 2005.

Tom Rademacher put his article on the Associated Press wire which sparked an international interest in our golf odyssey. That was one of the surprises of the trip, that there was so much interest from the various media.

During the trip we were interviewed by 14 newspapers, on 8 radio talk shows, and met at 5 different golf courses by television cameras and reporters.  Our story appeared in countless newspapers including USA Today, The Los Angeles Times, The Chicago Tribune and others. We were featured on several international cable channels including the Golf Channel and the Weather Channel.  We were also featured on several national radio talk shows.

One of the first questions the reporters asked us was WHY?  

Well, we suppose it comes from the same mentality that drives the mountain climber, long distance swimmer, or other people who partake in extreme activities.  These people are attempting extreme feats to prove both their physical and mental strengths.  We both love to travel and love to play golf, so we thought we’d try to test our endurance and see if we could actually do it.

We might add that much of the interest came early in the trip, and it had us worried that it would be an embarrassment to all concerned if we should be unable to complete the trip for any one of several reasons such as illness, car problems, or bad weather.  Also, many of the golf courses had let us know that they had some welcoming ceremonies awaiting our arrival, and we certainly didn’t want to disappoint them.  Perhaps the fear of failure was one of the driving forces that kept us going.






No comments:

Post a Comment